Luân Tâm

05. đỡ tủi thân


Nép vào bụi chuối khóm tre
Thương đôi cánh bướm quanh hè cuối sân
Tình sầu nương náu gót chân
Tình ngoan dỗ giấc thật gần... thật xa!
Người ở trọ kẻ không nhà
Sao không chung giấc mơ hoa muộn màng
Sao đành vội vã sang ngang?
Mang theo tất cả nắng vàng trời xanh
Lá non hoa trắng mong manh
Ngây thơ còn chút an lành khói sương
Chân phố thị mắt ruộng vườn
Còn vầng trăng cũ tơ vương nghĩa tình?
Bao giờ cho gặp? Cho nhìn...
Đất trời ghen thấy... chúng mình yêu nhau
Nước đâu còn để tưới trầu
Vườn rau vườn cải năm nào cháy khô?
Giọt sương bé bỏng đợi chờ,
Miệng khô lưỡi đắng còn mơ mưa dầm
Náu nương vào cõi xa xăm
Mơ hồ cơm áo âm thầm thịt xương!
Lẽ đâu không có thiên đường?
Lẽ đâu chỉ có tang thương nợ nần?
Nép vào nhau: đỡ tủi thân
Xin cho một chút ân cần... nửa đêm.
MD 03/19/04

 
Luân Tâm

Được bạn: vdn 27.3.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "05. đỡ tủi thân"